Tuesday, July 05, 2005

Sao anh lại trốn chạy…? TTO - Cho đến bây giờ em mới biết tại sao mình chia tay nhau. Mẹ anh không thích em, bà không cấm anh quen em nhưng để vui lòng mẹ anh đã làm tan nát trái tim em. Anh tàn nhẫn lắm, tại sao anh không đấu tranh để bảo vệ tình yêu của chúng mình... Đâu đã bế tắc, đâu đã là bước đường cùng để tình yêu phải ra đi. Em biết anh vẫn còn yêu em. Nếu không thì tại sao mỗi lần gặp em, lòng anh lại xao xuyến. Nếu không thì tại sao nghe tin em đi chơi với người khác, tâm trí anh lại bần thần đến nỗi không làm được việc gì. Em yêu anh, yêu bằng con tim nồng nhiệt của mối tình đầu say đắm. Nhiều lúc em ngồi một mình nhớ về anh, mơ về tương lai hai đứa rồi lại tự cười mình sao vẩn vơ thế! Hai năm rưỡi đâu đã minh chứng tình yêu sẽ mãi bền vững, phải không anh? Những đóa hồng ngày trước anh tặng em bây giờ đâm vào tim em đau buốt. Nước mắt không làm cho anh quay lại với em, biết thế nhưng em vẫn khóc, khóc đến héo hon. Này là lần đầu tiên anh nắm tay em, em hoảng sợ giật phăng lại giấu sau lưng mà nghe tim đập như trống trận. Này là hôm trời mưa mù mịt, anh đạp xe chở em về KTX. Nhìn anh ướt dầm run rẩy ăn vội hộp cơm mà lòng em tê tái. Thương anh quá! Này là nghe tin em bệnh, anh bỏ cả công việc chạy đến bên em. Này là quán bún bò kỉ niệm, tối tối anh chở em đến ăn cho “mập mạp dễ thương”. Này là chiếc áo thun đỏ anh tặng em ngày kỉ niệm chúng mình quen nhau… Hình bóng anh vây quanh em, lúc nào cũng làm tim em thổn thức. Chia tay. Anh vẫn chăm sóc, quan tâm em như thuở nào. Anh và em chụp chung mấy tấm hình ngày sinh nhật em như hồi mình bên nhau. Bấy nhiêu đó làm sao em quên anh được. Anh nói rằng có lẽ anh sẽ hối tiếc vì có thể sau này không ai hiểu anh bằng em. Hối tiếc ư? Bây giờ có người muốn đến với em mà anh không hối tiếc thì nói chi đến sau này. Em biết phải làm gì với tình yêu còn lại trong em? Quên anh ư? Em không thể dối lòng để làm đau người khác như anh đã làm đau trái tim em. Nhớ anh, em vẫn nhớ từng ngày, từng phút nhưng để làm gì. Điều đó chỉ giày vò em thêm thôi. Nước mắt em đã từng rơi trên mối tình của nàng Mecghi và Hồng y Đờbrikatxa. Anh cũng như vị Hồng y đó, cũng yêu và trốn chạy tình yêu của em. Em sẽ phải tập quen với sự trống vắng này. Và anh, em biết anh cũng lẻ loi như em mà. Ngày thứ bảy thật buồn và cô đơn, phải không anh? DƯƠNG HUỲNH